watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Sex updata

[Siêu phẩm] Sau ánh hào quang – Chap 7

“Chủ động… Cho hay không cho đều là ân huệ của em ban phát…” tiếng nhắc nhở của ông Chen vang lên trong đầu nàng.
Trúc mở bừng mắt, nàng cắn nhẹ đầu lưỡi mình để tỉnh táo.
Hai tay nàng quờ quạng tóm lấy dương vật của hai gã phía trên, hai chân quắp lấy mông gã to con đang hì hục trên người mình.
– Ưm… Ư….Ư…
Chính nàng cũng không biết tiếng rên rỉ đang phát ra từ miệng mình là gỉa vờ hay chân thật.
– Cho em… lên.. trên… – Trúc nói giọng ngắt quãng.
Tay nàng gạt hai gã trên ngực mình ra, đẩy gã to con lật ngữa xuống sàn. Trong sự ngạc nhiên của sau gã đàn ông, Trúc leo lên người gã, tay vòng xuống dưới, ướm dương vật gã ngay âm hộ của mình, rồi ngồi xuống.
– Ahhhh…. Ưm.mm
Nàng rên dài vang vọng cả căn phòng. Năm gã kia ngơ ngác nhìn Trúc. Bọn chúng đã hãm hiếp rất nhiều phụ nữ, đa phần họ chỉ chống đối lúc đầu, rồi trở nên ngoan ngoãn hợp tác. Nhưng hợp tác tới mức chủ động mọi chuyện như Trúc thì chúng chưa gặp. Chúng chắc mẩm mình đã gặp một đứa con gái dâm đãng. Vậy thì hôm nay đúng là phúc trời ban, vào tới trong tù mà còn được sung sướng như vậy.
Trúc nhắm chặt hai mắt, miệng rên rỉ không ngừng, nhưng trong đầu nàng đang suy tính bước kế tiếp. Trúc mở mắt ra, trước mặt nàng năm cái dương vật căng phồng, bao vây lấy nàng. Hai bàn tay thon dài trắng muốt của Trúc đưa lên tóm lấy hai cái bên cạnh sục liên tục, rồi thay đổi sục cho mấy cái trước mặt. Nhưng một gã không hài lòng với hành động của nàng, hắn bước đến sát, đưa hẳn dương vật mình vào miệng mình. Trúc thoáng hoảng hốt, nàng không muốn ngậm vật ghê tởm của hắn vào miệng mình. Trúc mím môi, nín thở, miệng há rộng ra… lưỡi nàng gần chạm đến nó.
Đôi mắt Trúc đang đờ đẫn chợt lóe sáng.
“Đấy là cho… còn bây giờ.. là không cho” – Nàng thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt sắc lạnh kiên quyết.
– A.. A.. Hự.. A.. A..
Năm thân hình đổ gục, lăn lộn trên đất, gã bị nặng nhất là gã đang đưa dương vật trước miệng nàng. Trúc vùng đứng lên, ngã người ra phía sau. Gã to con, choàng tỉnh, bật dậy, gầm lên, dương vật gã ướt đẫm, bóng loáng nước nhờn của nàng. Hắn tức tối nhìn Trúc đứng mỉm cười ngoài tầm với.
Đôi mắt hắn chợt lóe sáng, môi hắn nhếch lên cười, rồi lao về hướng ông Chen còn nằm sõng xoài dưới đất. Trúc hoảng sợ hét lên:
– Cẩn thận.
Hắn lao đến, vung bàn chân không bị khóa lên đá thẳng vào mặt ông Chen. Trúc nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn khuôn mặt biến dạng của ông.
– Bộp.. Cạch..
– A…
Nàng mở mắt ra không tin vào mắt mình. Ông Chen đứng lên từ lúc nào. Gã to con lăn lộn đau đớn dưới đất, cổ chân hắn trẹo qua một bên.
– Đáng kiếp. Dám đánh lén tao ah!
Ông Chen lầm bầm chửi, bước qua phía nàng.
– Ông không bất tỉnh.. Ông gỉa bộ.. để tôi.. – Trúc chỉ vào ông, mắt nàng rưng rưng.
– Không phải. Em hiểu nhầm rồi. Tôi thật sự bị đánh ngất đi. Gáy còn sưng vù lên đây. – Ông hơi xoay người lại như đưa bằng chứng cho nàng xem.
– Tôi mới tỉnh lại thôi… – Ông muốn nói gì đấy nhưng ngưng lại.
– Anh tỉnh lại khi nào? – Trúc hỏi, giọng hòa hoãn.
– … Lúc lúc .. Em một tiếp sáu… – Ông mỉm cười nhìn nàng.
– Ah.. Em.. – Trúc thấy hai má nóng bừng lên.
– Em giỏi lắm.. Tôi còn tưởng em thật sự mê loạn rồi đấy… Hay lắm… Bây giờ em đã hiểu được thế nào là cho và không cho rồi chứ ?
_________________
Đêm đó Trúc ngủ thật ngon. Nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ, nàng như một nữ hoàng đầy quyền uy, nắm quyền sinh sát, ban phát ân huệ cho cả lớp lớp đàn ông quỳ mọp dưới chân, trong đo có cả ông Chen.
Hai ngày sau, Trúc ngồi xe ông Chen, rước cha mẹ về nhà.
Cha nàng đã khỏe hơn nhiều, tuy nét mặt còn hơi tái xanh, nhưng chỉ việc nằm nhà bồi dưỡng nghỉ ngơi một thời gian sẽ hồi phục trở lại.
Ông Sơn và bà Thanh bước vào cổng sân nhà, ngỡ ngàng vui sướng đến rơi nước mắt. Hai ngày vừa qua, Trúc đã bỏ rất nhiều công sức dọn dẹp và thuê thợ xây lại bức tường bị đập phá. Dù Trúc từ chối, nhưng ông Chen kiên quyết bỏ tiền ra cho nhóm thợ sơn lại toàn bộ bên ngoài căn nhà.
Bà Thanh ôm chầm lấy con gái, tay bà kéo cổ nàng xuống hôn vào má, vẫn như ngày nào. Ông Thanh vui sướng xoa xoa đầu Trúc, đó là cách biểu lộ đặc biệt của ông, không cần nói ra thành lời.
Trưa hôm đó, cả nhà Trúc quây quần bên mâm cơm ngon và mời ông Chen đến làm khách. Mọi người rất tự nhiên vui vẻ.
Chiều tối hôm đó, nàng xin phép cha mẹ về Sài Gòn, còn rất nhiều công việc đang chờ nàng, học hành và vai diễn đều không được bỏ lỡ.
Phần 13: Đời không như mơ
– Hi hi… Anh dậy đi học đi… Đừng làm vậy… Em nhột lắm…
Tiếng Trúc réo rắt, vang vọng cả nhà làm bầu không khí yên tĩnh sáng sớm xáo động lên. Bắc nhắm chặt hai mắt, mặt áp lên bầu vú căng tròn của nàng, miệng cháp cháp như đang ngủ cố tình ngoạm vào núm vú nàng.
– Hi hi… Anhhhh… Buông em ra… Ba nghe bây giờ… Ưm… Đừng mà…. Trễ học bây giờ nè… – Trúc cười nắc nẻ, trong người cũng bắt đầu rạo rực khó chịu.
Bắc le lưỡi dài ra, vờn quanh chiếc núm vú bắt đầu săng cứng lên của nàng. Tay anh vuốt ve vùng bụng phẳng lì của nàng, đi xuống chậm chậm.
– Anhhh… Ưm..
Hai má Trúc hơi đỏ lên, hơi thở nặng dần. Bất chợt, Bắc ngồi bật dậy, đi ra phía tủ áo mặc quần vào, bỏ lại Trúc còn ngơ ngác hỗn hển nằm trên giường.
– Anh trêu em… Đáng ghétttt
Trúc hét lên, lao xuống giường, để nguyên thân thể trần truồng nhảy chồm lên, đu cứng lên vai anh.
– Ha.. Ha.. Anh xin lỗi. Anh phải đi học mà… Tối về tiếp tục nhé… – Bắc cười to.
– Không, anh đứng yên cho em… Đứng im, em giận đó… – Trúc không buông tha.
Bắc cười khổ đứng im tại chỗ chịu trận. Trúc mở phanh chiếc áo sơ mi chưa cài nút của anh ra. Mắt nàng lim dim nhìn lên anh. Nàng cúi xuống hôn lên ngực anh, móng tay se nhẹ bên núm vú của anh, cảm nhận nó cứng lại trong hai ngón tay mình. Nàng hôn xuống vùng bụng săng cứng của anh, rồi chậm rãi kéo quần anh xuống. Hai tay nàng bấu chặt đùi anh, miệng mở rộng đón chiếc dương vật yêu thương quen thuộc của anh vào miệng mình. Nàng cảm nhận nó cương lên nhanh chóng trong miệng mình, hơi thở gấp gáp của anh phả lên tóc nàng.
– Ahh…
Bắc đỡ nàng đứng lên, hôn lên môi nàng thật sâu. Hai tay vòng ra sau, bóp chặt cặp mông tròn trịa của nàng, mấy ngón tay tìm sâu hơn vào trong.
– Ah.. Không được. Anh đi học đi. Muốn gì tối về tiếp tục nhé… Hi hi.. – Trúc cười nắc nẻ đẩy anh ra.
– Em… Haizz… Thôi được rồi. Anh đi học. – Bắc cười khổ.
Anh ráng nhét chiếc dương vật căng phồng của mình vào trong chiếc quần tây chật chội. Anh đi ra ngoài cửa, không quên hôn gío Trúc một cái. Cánh cửa vừa khép lại, Bắc lém lỉnh đứng tại chỗ dậm chân nhẹ dần như đã đi xa.
“Quái quỉ, nàng không đuổi theo, lôi mình vào phòng sao?”
Bắc rón rén quay lại, hé cửa nhìn vào. Trúc đã mặc đồ vào nghiêm chỉnh, đang ngồi trên giường mỉm cười nhìn anh như biết trước anh sẽ quay lại.
– Bye anh. Đi học tốt nhé.
– Ah.. Ừ anh đi.
Bắc cười khổ, hai má đỏ lên, đóng cửa lại.
– Hi hi – Trúc bật cười một minh, nhớ lại vẻ mặt chưng hửng của anh, nàng thấy anh đáng yêu đến lạ.
– Đấy gọi là “cho và không cho”. Từ giờ trở đi anh còn thua em dài dài… Hi hi…
__________________
– Reng… Reng… Reng…
Trúc đang tắm nhưng vẫn có thể nghe tiếng chuông điện thoại mình trong phòng. Điện thoại đã reng vài lần liên tục như gấp gáp lắm. Nàng nôn nóng, tắm vội cho xong, chạy về phòng.
– Alô…
Đầu dây bên kia đã tắt máy. Trúc mở máy lại thì có 6 cuộc gọi nhỡ của thầy Trung. Nàng cảm thấy có điềm xấu xảy ra, thầy Trung rất điềm tỉnh, chưa bao giờ ông có biểu hiện nôn nóng như vậy.
Trúc đi qua đi lại trong phòng, trên người còn khoát bộ đồ ở nhà đẫm nước, mái tóc còn chưa kịp lau khô.
– Alô.. Thầy…
– Trúc em đi đâu vậy? Có chuyện rất gấp bên Cty gọi em qua. Tôi đang ngồi taxi tới nhà em, chừng hơn 5 phút nữa tới. Vậy nhé…
Trúc bần thần, đứng nhìn mình trong gương. Chuyện rất gấp, có thể là chuyện gì đây.
Đúng 7 phút sau, Trúc mở cửa nhà đi ra. Thầy Trung đã ngồi trong taxi chờ sẵn ở đó. Trúc đi thẳng ra xe, leo lên ngồi hàng ghế sau.
– Có chuyện gì vậy thầy? Chú Hoàng báo là thứ Hai mới quay màn mới mà? – Trúc hỏi.
– Tôi không biết. Ông Chen gọi cho tôi. Giọng ông ta có vẻ rất giận dữ. – Thầy Trung nói.
Hai mươi phút sau, chiếc taxi vàng đỗ lại trước cổng Căn biệt thự của Cty Thiên Hà. Trúc bước ra ngoài, nàng đột nhiên thấy bầu trời u ám, một đám mây đen thật lớn che phủ nắng sáng của toàn khuôn viên căn biệt thự.
“Lại là điềm xấu sao!” – nàng thầm nhủ.
Trúc và thầy Trung đi thẳng đến cửa phòng Ông Chen. Thầy Trung vừa định đưa tay lên gõ cửa thì bên trong đã vọng ra tiếng mắng chửi thật lớn của ông Chen.
Trúc rùng mình. Mối quan hệ của nàng và ông Chen rất đặc biệt, cũng đủ để nàng đánh gía ông là một người rất chu đáo và đầm tính. Chuyện gì có thể làm cho một con người như thế chửi bới tung lên chứ? Nàng càng thấy lo lắng hơn.
– Cộc.. Cộc…
– Vào. – Giọng ông cộc lốc.
Thầy Trung hơi e ngại, đang chuẩn bị xoay nắm cửa thì Trúc đã chộp lấy, đẩy thẳng vào. Ông ngơ ngác nhìn Trúc, con bé dường như ông e ngại người đàn ông đầy quyền uy này. Ông Chen tuy là Phó Điều hành nhưng ông thật sự là người nắm quyền chính. Bà Hoàng Diệu chỉ đóng vai trò đại diện Cty mà thôi.
– Ah.. Trúc! Em lâu quá làm tôi chờ nóng cả ruột. – Giọng hồ hởi của ông Chen đón tiếp Trúc làm thầy Trung thêm ngỡ ngàng.
– Hình như đang xảy ra chuyện lớn ah anh? – Trúc hỏi.
Anh.. Con bé gọi ông ta là anh, đầu thầy Trung bắt đầu nở to bằng cái thúng.
– Em ngồi xuống. Ah, quên mời ông Trung ngồi xuống.
Ông mời hai người sang bộ salon. Ông Chen cầm cái ấm lên, rót trà, tay ông hơi run, trà sánh ra cả khay.
– Haizz… Uống trà đi. Uống để có gì đó mà phun ra khi tôi nói hai người nghe. – Ông nói chuyện trào phúng, nhưng ông không hề cười.
Trúc và Thầy Trung hồi hộp nhìn ông, họ đâu còn tâm trí gì quan tâm đến tách trà thơm lừng bốc khói nghi ngút trước mặt.
– Sáng sớm nay tôi mới nhận được tin có người đâm đơn kiện chúng ta bản quyền cốt truyện của bộ phim “Hạnh phúc mong manh”.
Ông Chen nuốt nước bọt, cổ họng khô đắng. Ông với tay lấy luôn tách trà của thầy Trung uống luôn.
– Kẻ đâm đơn là Lý Quý Tùng, tác gỉa cuốn “Hoa quỳ trắng” – tiểu thuyết đã từng đạt best seller toàn quốc, tái bản 5 lần, dịch ra cả tiếng Anh, Trung Quốc và Nhật. Hắn được xem là hiện tượng văn học tuổi trẻ của Việt Nam.
– Nhưng… Chúng ta có thật sự sao chép hay sử dụng cốt truyện của ông ta mà không xin phép không? – Thầy Trung lấy tay áo sơmi lau trán rịn mồ hôi của mình.
Ông Chen nhìn thầy Trung, miệng ông cười như mếu.
– Ông muốn tôi nói sao? Không có?
Ông Chen đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt long lên sòng sọc.
– Nếu thật sự không có tôi đã cho người qua đốt nhà thằng chó đó rồi. – Ông hét lên văng cả nước miếng ra.
Rồi ông ta như cọng bún nhún nước, cả người nhũng xuống ghế salon, hai tay ông ôm lấy đầu, mặt nhăn lại.
Trúc không nói gì. Nàng chỉ im lặng như một người ngoài cuộc. Vì thật sự đến giờ nàng vẫn chưa có cảm giác gì về việc mình là một diễn viên điện ảnh. Nàng hiện chỉ suy nghĩ duy nhất một điều, số tiền tạm ứng năm mươi triệu đó, nàng phải làm gì để hoàn trả cho công ty.
– Script… Script của Hoa Đăng viết mà. Hắn ta dám sao chép sao? – Thầy Trung hỏi tiếp.
– Không, đừng trách hắn. Hắn đã nói với tôi là lấy ý tưởng từ Hoa Quỳ trắng, hắn chỉ lấy vài nét thôi. Nhưng do chính tôi, chính tôi sau khi đọc Hoa Quỳ Trắng lại không kiềm lòng yêu cầu hắn điều chỉnh lại. Vì nhân vật Thúy Hà trong truyện quá hoàn chỉnh, chỉ thay đổi một chút thôi đã giống như một người khác lạt lẽo vô hồn. – Ông Chen nói, ánh mắt sáng lên nhìn Trúc như tưởng tượng nàng là Thúy Hà.
– Nhưng phim chúng ta đã quay xong, đã công chiếu đâu? – Thầy Trung bắt bẻ.
– Đó mới là vấn đề làm tôi tức tối. Chúng ta có gián điệp, script bị lộ ra ngoài đến tận tay gã Tùng đó, hắn kiện lên Liên đoàn điện ảnh, yêu cầu chúng ta ngưng quay. Nhưng ông có biết là chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền tới giờ phút này không? – Hai tay ông Chen vò mái tóc lưa thưa của mình.
– Mười tỷ rưỡi… Năm trăm ngàn đô đó. Cứ như vậy ngưng ngang, đổ sông đổ biển, chưa nói đến tiền đền cho các hợp đồng đã ký. Haizz… – Ông Chen úp mặt mình vào lòng bàn tay.
Trúc bàng hoàng nhìn qua thầy Trung. Ông hiểu ý nàng, chỉ gật đầu.
“Mười tỷ đồng ư? Mới quay gần nữa phân cảnh đã tốn tiền như thế sao?” – Trúc thẫn thờ.
– Hay chúng ta thương lượng bản quyền với hắn? – Thầy Trung gợi ý.
– Tìm được hắn thì tốt rồi, khốn nạn ở chỗ là tên điên đó bay đi đâu, không ai biết, nghe nói để tìm cảm hứng để viết văn. Tôi đã nhờ công an xuất nhập cảnh kiểm tra xem hắn đi đâu. Ha ha.. – Ông Chen cười như khóc.
– Anh biết kết quả thế nào không? Tên thật trong giấy tờ của Lý Quý Tùng là Phan Thanh Tùng, ngày tháng năm sinh, thường trú ở đâu cũng không ai biết. Ngày hôm kia khi hắn rời chỗ ở, có tổng cộng 38 gã đàn ông tên Phan Thanh Tùng chạc tuổi của hắn, bay đi 17 nước khác nhau trên thế giới. Thế có dễ điên không?
– Camera sân bay… – Thầy Trung thì thào như cố vớt vát.
– Ừ, cũng vậy thôi. Dù biết chính xác hắn đã đi chuyến bay nào, thì sao chứ? Lục tung cả thành phố nào đó lên để tìm hắn sao? – Ông tự trả lời mình.
– Mấy giờ rồi nhỉ? – Ông Chen nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
– Shit.. Gần 9h00 rồi. Tôi quên khuấy đi mất. Chúng ta có hẹn với bà Hoàng Diệu tại nhà bà ta lúc 9h00. Đi. Đi thôi!
Ông Chen bật dậy, chạy đến bàn làm việc của mình, chụp lấy chiếc cặp da, đi thẳng ra cửa.
Trúc và thầy Trung tâm trạng nặng nề bước theo ông Chen.
Ba người ngồi trên xe ông Chen. Như hội ý từ trước, thầy Trung lên trước ngồi, nhường chỗ cho Trúc ngồi bên cạnh ông Chen ở băng ghế sau. Chiếc xe lao nhanh về hướng ngoại ô thành phố.
– Trúc, nãy giờ em không nói gì hết vậy? Chắc em buồn lắm. – Ông Chen hỏi.
Trúc đang nhìn ra cửa, nghe hỏi đến mình, nàng quay lại nhìn ông. Đôi mắt ông Chen nhìn nàng trìu mến, thân thiện không hề thấy được chút gì vương vấn những chuyện đã xảy ra giữa nàng và ông.
– Dạ, em cũng buồn chứ!… Nhưng… Em lo nhiều hơn… – Trúc nói nhỏ.
Thầy Trung ngồi phía trước im lặng lắng nghe nàng nói.
– Em… Số tiền tạm ứng năm mươi triệu đó, em không biết hoàn trả như thế nào nữa? – Trúc lí nhí.
– Ah… – Thầy Trung quay ra sau nhìn Trúc, ông biết nàng xin tạm ứng của công ty, nhưng chưa có cơ hội hỏi nàng tạm ứng bao nhiêu.
– Ha… Ha… Không sao. Em không cần lo. Chuyện hợp đồng đóng phim khi bị hủy do lỗi của cty, em sẽ được đền bù, có quy định trong hợp đồng mà. Theo tôi nhớ, điều khoản đền bù cho diễn viên chính là 50% thù lao, nếu phân đoạn quay dưới 50% lộ trình sản xuất… – Ông Chen nói.
Trúc nhìn ông mừng rỡ.
– Sao 50%? Không phải chỉ 10% thôi sao? – Thầy Trung bất chợt quay lại nhìn ông Chen.
– Sao 10% được? Đó chỉ là mức đền bù cho diễn viên phụ thôi! – Ông Chen nhíu mày khó hiểu nhìn thầy Trung.
– Hả?…
Thầy Trung bần thần, quay lên, ngồi im lặng. Một chốc sau, giọng ông vang lên:
– Tôi xin lỗi em Trúc. Do tôi quá hấp tấp, lúc đó tôi quá vui mừng nên… nên khi bà ta đưa hợp đồng, dù có đọc thấy, nhưng tôi đã cho qua.
– Bà ta? – ông Chen hỏi.
– Là Bà Loan.
– Dạ, em hiểu rồi. Không sao đâu thầy. – Trúc nói nhỏ.
Nàng nhìn ra cửa sổ, trong đầu thầm tính số tiền nợ của mình. Mười phần trăm của một trăm năm mươi triệu, tức là nàng còn nợ công ty ba mươi lăm triệu, cộng với hai mươi lăm phần trăm của thầy Trung, thì… Tổng cộng nàng thiếu nợ gần ba mươi chín triệu. Nàng đi dạy thêm để dành chắt chiu ba tháng được gần 5 triệu đồng. Vậy thì… Đầu óc Trúc lùng bùng.
Chợt một bàn tay ấm áp đặt lên vai Trúc. Trúc quay lại nhìn ông Chen.
– Em đừng lo quá. Tôi sẽ giúp em nói với bà Hoàng Diệu, miễn cho em hoàn trả số tiền đó… Nếu không được, tôi sẽ giúp em…
– Không, em không nhận của anh đâu. Nếu Cty thông cảm cho em khấc vài tháng thì đã tốt lắm rồi. – Trúc kiên quyết.
– Em.. – Ông Chen ngưng ngang, đôi mắt ông nhìn nàng tán thưởng.
– Được, vậy tôi sẽ giúp em khấc nợ. – Ông nói.
– Dạ, em cảm ơn anh. – Trúc nói nhỏ.
Cả chiếc xe chìm vào im lặng, mỗi người thả hồn theo một hướng. Bất chợt giọng ông Chen vang lên bên tai Trúc:
– Nhưng nếu… Em cần kiếm thêm thu nhập.. Tôi có thể giới thiệu em đi diễn thời trang. Thu nhập cũng khá lắm.
– Ah… Biểu diễn thời trang… Làm người mẫu sao? Em có thể sao? – Trúc tròn mắt nhìn ông.
– Em thì không sợ thiếu. Chỉ sợ không có sàn diễn nào tiếp nổi ánh hào quang của em thôi… – Ông Chen cười tít mắt.
Đột nhiên, tiếng thầy Trung vọng xuống, ông không quay lại.
– Haizz… Người ta làm người mẫu cố gắng được đi đóng phim để có mác diễn viên điện ảnh. Còn em thì đang là diễn viên xuống làm người mẫu. Có gì hay đâu chứ! – Giọng thầy Trung có vẻ không vui.
– Nhưng… Em đã thật sự là diễn viên đâu! – Trúc nói nhỏ.
Không khí lại chìm vào trầm lắng. Chiếc xe nhấn ga lao lên cầu Sài Gòn.
Mười phút sau, chiếc Camry đen của ông Chen rẽ vào khuôn viên của một khu biệt thự lớn. Trúc ngơ ngác nhìn quan cảnh trước mặt. Trước đây, nàng chỉ thấy những nơi sang trọng hoành tráng như thế này trên truyền hình.
Căn biệt thự của bà Hoàng Diệu nằm sâu trong cùng. Cổng đồng nặng trịch, cao năm mét, tường rào sơn vàng nhạt, trước cổng có bảo vệ. Bên trong rộng lớn như một công viên, thảm cỏ, cây cao, hồ bơi và khoảng sân lát đá xanh thật rộng, đậu năm chiếc ôtô đời mới bóng loáng.
– Tôi không biết anh làm thế nào? Phải tìm ra gã đó, thương lượng, uy hiếp hay làm gì đó, để hắn rút lại đơn ngay.
Tiếng bà Hoàng Diệu trong vắt, cao sang như chim hoàng oanh, nhưng đầy quyền uy, vang vọng trong phòng khách.
Trúc và Thầy Trung chỉ im lặng cúi đầu e ngại. Bà ta mắng ông Chen ngay trước mặt hai người, họ cảm thấy rất khó xử.
– Còn chuyện của con. – Bà chợt quay sang nhìn Trúc, giọng bà mềm mỏng khác hẳn.
– Âu cũng là có duyên với cty. Không sao. Bộ phim vẫn còn đó. Chỉ bị chậm trễ chút thôi. – Bà nói.
Ông Chen hơi ngạc nhiên chuyện bà gọi Trúc là con. Ông Trung có thể không nhận ra, nhưng ông làm việc với bà Hoàng Diệu hơn mười năm, ông biết việc này chưa từng có tiền lệ.
– Dạ, con… hiểu. – Trúc thấy hơi mất tự nhiên.
Ông Chen chồm sang nói nhỏ với bà Hoàng Diệu gì đó. Trúc cúi gằm mặt xuống, nàng biết họ đang trao đổi việc của mình. Nàng hơi lo lắng, nhưng biểu hiện của bà Hoàng Diệu làm nàng yên tâm phần nào.
- Bà ta dám tự ý sửa hợp đồng chuẩn của cty sao? – Bà Hoàng Diệu ngạc nhiên nhìn sang ông Chen.
Ông Chen không nói gì, chỉ gật gật. Bà Hoàng Diệu quay sang nhìn Trúc.
– Okie. Thế này. Con không cần quan tâm đến món nợ đó trước mắt. Cứ để đó. Bộ phim khi được quay tiếp sẽ là vai diễn của con. Nhưng nếu… thì lúc nào con có, gửi lại sau cũng được. – Câu sau cùng bà Hoàng Diệu nói với giọng thật thấp.
Trúc đi bộ quanh vườn, nàng cố tình xin phép đi ra để ông Chen, bà Hoàng Diệu và thầy Trung bàn tính phương án gỡ rối cho bộ phim. Đối với vấn đề pháp lý và bản quyền thì dù Trúc có muốn giúp cũng lực bất đồng tâm.
Vườn cây của căn biệt thự thật lớn, từng chậu cây, thảm cỏ đều được chăm chút cẩn thận.
– Xuỵt xuỵt…
Đột nhiên có tiếng gì đấy sau lưng Trúc. Nàng quay lưng lại, nhận ra một cô gái thon gọn, đôi mắt thật sáng nhí nhảnh nhìn nàng cười toe toét. Trúc ngạc nhiên bước tới:
– Hà. Sao em ở đây?
Hà bằng tuổi Trúc, chơi rất thân với nàng trong đoàn phim, dù bằng tuổi nhau nhưng Hà cứ gọi nàng là chị, riết thành quen.
– Em cũng là thành viên đoàn phim mà. Chị đến được, thì em cũng đến được chứ sao! – Hà chống ngạng ưỡn ngực lên.
– Ừ. – Trúc nghĩ Hà nói cũng đúng, quên hẳn việc Hà chẳng qua chỉ là một chân trang phục của đoàn phim.
– Chị đừng buồn. Không có gì đâu. Má nói… – Hà chợt im bặt.
– Má.. Má em biết chuyện của chị sao? – Trúc tròn mắt ngạc nhiên.
– Không, ý em muốn nói là má em thường nói “Thất bại là mẹ thành công”. Chuyện gì mình cũng có thể vượt qua hết, miễn mình còn ý chí cố gắng. – Hà gật gù như một bà cụ non.
– Hi Hi.. Coi em kìa. Ừm, chị hiểu mà.
Trúc ngồi xuống chiếc ghế đá dưới tán cây mát rượi. Đôi mắt nàng sâu thẳm một nỗi buồn không ai hiểu. Mọi người có thể nghĩ nàng buồn vì vỡ mộng được trở thành diễn viên, nhưng bản thân nàng chỉ suy nghĩ về hoàn cảnh gia đình mình. Cha mẹ lớn tuổi, cha mới bệnh dậy, vốn liếng mất hết, còn món nợ khổng lồ treo lơ lửng trên đầu như tảng đá chực rơi bất cứ lúc nào.
– Chị… Chị mới nói không buồn nữa mà. Chị tin em đi. Không sao đâu. – Hà lay lay cánh tay Trúc.
Trúc mỉm cười, nhìn Hà. Đôi khi nàng ghen tị với Hà, sống vô tư hồn nhiên, lương ít thì sao chứ, chưa bao giờ thấy Hà lo lắng điều gì. Có lần lãnh lương ra, cô bé dứt khoát kéo nàng đi ăn, dành trả tiền, lần đó tiêu tốn của Hà gần nửa tháng lương. Vậy mà, cô bé không nhíu mày lấy một cái.
– Chị… Em nói chị nghe chuyện này nhé. Chị không được nói với ai đấy. – Hà nói nhỏ bên tai Trúc.
– Ừm, chị hứa. – Trúc vẫn nhìn những tán lá xum xuê trước mặt.
– Tên trên giấy tờ em là Thanh Hà, nhưng ở nhà… tên em là Thiên Hà đấy. – Hà nói nhỏ, mắt nhìn chờ phản ứng của Trúc.
– Ừm… Thiên Hà… Nghe cũng hay lắm. – Trúc không có phản ứng gì đặc biệt.
– Chị… Chị không thấy gì sao? – Hà ngạc nhiên.
– Thấy gì chứ? – Trúc ngạc nhiên quay lại.
– Haizz… Chán chị quá… Chị đang làm cho Cty tên gì? Không lẽ em phải nói rõ với chị đây là nhà của em sao? – Hà bĩu môi.
– Em… Em nói sao? Thiên Hà.. Tên em.. Nhà em… Bà Hoàng Diệu… – Trúc sững sờ nhìn cô bạn nhỏ của mình.
– Là mẹ em. – Hà vui vẻ nói.
– Nhưng chị đừng nói cho ai biết nhé. Em phải năn nỉ suốt mấy năm, mẹ mới cho em vào đoàn phim làm đấy. Em cũng không cho mẹ nói ra em là ai. Em muốn được làm việc thật sự. – Hà nói.
– Em… – Trúc ấp úng.
Nàng hơi lúng túng khi biết thân phận của Hà, cô ta là cô chủ nhỏ của nàng.
– Không được như vậy. Chị em mình thân với nhau mà. Sẽ không có gì thay đổi hết. Em.. Em chỉ cảm thấy khó chịu khi phải bịa chuyện nói dối với chị hoài thôi. – Hà nắm tay Trúc nói chân thành.
Trúc im lặng, suy nghĩ. Nàng không biết phải nói gì. Đây là sự ngạc nhiên quá lớn, nhưng dường như không liên quan gì đến nàng.
– Chị… Chị hứa với em là không đối xử gì khác với em đó. Em sẽ rất buồn nếu chị e ngại em. – Hà nói nhỏ.
– Trời ơi! Em nghĩ gì vậy… không có đâu. – Trúc nắm tay Hà nói. – Chị là chị, em là em. Tình bạn của mình không liên quan đến chuyện gia thế gia đình.
– Okie, chị hứa rồi đấy nhé. Ngoéo tay nào. – Hà đưa ngón tay út ra.
– Hi hi..
Tiếng cười nắc nẻ của hai cô gái hồn nhiên vang lên trong vườn, ấn định một tình bạn đẹp, vượt qua mọi định kiến xã hội.
__________________
Trúc ngồi đối diện thầy Trung. Hai tay nàng vân vê mép váy của mình, đầu cúi thấp.
– Em nói đi. Đừng ấp úng như vậy chứ! Tôi dạy em phải tự tin mà. Em làm tôi cảm thấy mình thất bại đó. – Thầy Trung nói nửa đùa nửa thật.
Trúc ngẩng đầu lên nhìn ông. Nàng hít sâu một hơi rồi nói:
– Thưa thầy, em… muốn đi diễn thời trang.
Tay thầy Trung run run đặt tách trà xuống bàn, mắt ông nhắm lại, im lặng. Trúc nhìn ông khó hiểu. Tại sao biểu hiện của ông như vậy? Chỉ là diễn thời trang thôi mà.
– Ba năm trước, cũng tại vị trí em ngồi, cũng có một cô gái nói với tôi câu đó. – giọng thầy Trung trầm trầm, mắt ông vẫn nhắm chặt, nhớ lại.
– Nhật Vy sao? – Trúc hỏi.
Thầy Trung gật đầu, rồi nói tiếp:
– Tôi trả lời cô ta. – Ông ngưng một chút như nhớ lại.- Tôi là người dẫn dắt em đi trên con đường tốt nhất cho em. Em có thể khinh thường những vai đóng thế rẻ tiền, nhưng tôi cho rằng đó là hy sinh vì nghệ thuật. Em có thể thấy mình đang dậm chân tại chỗ, nhưng tôi cho rằng em đang tiến bộ lên từng ngày. Em có thể mất kiên nhẫn, tự chọn lựa đường đi của mình và trên con đường đó, tôi sẽ không tiếp tục đồng hành với em. Tôi chỉ cầu chúc em giữ được sự trong sáng, đừng để mình vấy bẩn vào những cạm bẫy xung quanh.
Trúc bần thần nhìn ông. Ông nhắc lại lời đã nói với Nhật Vy, như đang nói với nàng sao?
– Nhưng… Em không phải đi tìm hào quang và danh tiếng. Em mong muốn được giúp đỡ cha mẹ trang trải nợ nần thôi mà! – Nàng nói nhỏ, ánh mắt mong mỏi chờ đợi một sự tán thành của ông.
Nhưng không, ánh mắt thầy Trung nhìn nàng chỉ chứa duy nhất một điều, thất vọng.
– Em cho rằng lúc đầu Nhật Vy bước chân trên con đường đó tìm kiếm thứ gì? – Ông ngưng một chút. – Cũng như em vậy.
– Em cho rằng từ con bé đó từ xưa đã ganh ghét, tị nạnh, đua đòi như vậy sao? – Ông nhìn vẻ mặt lúng túng của Trúc. – Không hề, con bé Loan trong sáng, ngây thơ bao nhiêu thì Nhật Vy ngày nay càng dơ dáy bẩn thỉu bấy nhiêu.
– Em…
– Tôi biết em đang rất khó khăn. Em hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành ngôi sao sáng nhất trên sàn thời trang. Nhưng tôi vẫn mong em suy nghĩ lại. Nơi đó không phải là nơi em có thể tồn tại mà không thay đổi.
____________________
Suốt đoạn đường về nhà, Trúc suy nghĩ rất nhiều về lời thầy Trung nói. Nàng nửa tin, nửa ngờ. Nàng tin thầy không dối gạt nàng. Nhưng nàng nghi ngờ vì không tin mình thật sự sẽ bị môi trường đó thay đổi hoàn toàn thành một con người khác.
Trong bữa cơm chiều ở nhà chú Thuận. Trúc không nói gì, chỉ phụ họa theo hai cha con anh để không bị chú ý. Nàng không muốn hỏi ý kiến chú Thuận về việc này, vì định kiến chú quá sâu. Thậm chí chuyện nàng đi đóng phim, anh và nàng cũng chưa dám nói cho chú nghe.
_____________
– Rồi bây giờ em tính sao? – Bắc hôn lên trán Trúc, rồi hỏi.
Trúc bật dậy, hai bàn tay nâng cằm chống lên ngực anh. Nàng hồi hộp nói ra dự định của mình:
– Ông Phó Giám đốc điều hành của cty hứa giới thiệu em đi biểu diễn thời trang.
– Hả? – Bắc tròn mắt nhìn nàng.
Trúc mỉm cười gật gật đầu.
– Nhưng anh nghe nói ngành đó cạnh tranh rất khốc liệt. Liệu có ổn không? – Bắc lo lắng.
– Điện ảnh không cạnh tranh ah? Chẳng qua là em gặp may mắn thôi. – Nói đến đó đột nhiên nàng bật cười như tự giễu mình. – May mắn trước xui xẻo sau.
– Cạnh tranh khốc liệt vì người ta bon chen, em chỉ cần kiếm tiền trả nợ cho cha mẹ thôi. Tranh đua với người ta làm gì chứ! – Trúc biện hộ cho mình.
– Anh chỉ sợ em bị ức hiếp thôi. Anh luôn ủng hộ em, dù em quyết định làm gì đi nữa.
Anh nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn yêu thương.
– Em chỉ nói vậy thôi. Em chưa quyết định đâu? – Trúc đặt lên môi anh một nụ hôn.
______________________
– Này … Này… Tập trung… Tôi chỉ nói một lần thôi nhé. Đây là cảnh quay nhạy cảm duy nhất của bộ phim “Vết trượt”. Cảnh quay này mô tả cảnh sa ngã, trụy lạc của một bộ phận thanh thiếu niên ngày nay. Để cảnh quay thực hơn, tôi đề nghị các anh chị uống rượu trước khi diễn. – Người đàn ông râu quai nón nói, mắt ông liếc ngang nhóm nam nữ non choẹt trước mặt.
Mắt ông hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trúc. Nàng có vẻ bồn chồn lo lắng.
– Tôi cho mọi người một tiếng đồng hồ. Rượu sẽ được mang vào ngay. – Ông nhìn thẳng vào Trúc, nàng hơi né tránh ánh mắt của ông ta. – Tôi hy vọng tất cả mọi người phải hiểu rằng, đừng để vì mình mà ảnh hưởng đến kết quả của cả nhóm.
Ông ta đứng dậy đi ra hướng cửa.
– Mang rượu lên… – Giọng ông ta vọng vào.
Trúc nhìn quanh quất, đôi mắt nàng bộc lộ sự lo lắng thật sự. Nàng đang ngồi trong một căn phòng Karaoke chật chội, chuẩn bị quay một vai phụ trong phim “Vết trượt” của hãng phim Đông Phương. Đây là vai diễn do thầy Trung vừa tìm được cho nàng. Nhưng khi đến đây, nàng mới hiểu vai phụ này quá tầm thường, không một lời thoại, chỉ xuất hiện đúng một màn và đòi hỏi sự hy sinh thân thể.
- Uống đi em. Cho dễ diễn. – Một anh chàng bên cạnh đưa sang cho Trúc một ly rượu đầy.
– Dạ, cảm ơn anh. – Trúc đón lấy ly rượu uống một hơi cạn.
– Dzô…
Một anh chàng tự cụng ly với không khí rồi uống ừng ực hết ly rượu trong tay. Những người khác, cả những cô gái khác chạc tuổi Trúc chỉ im lặng, ráng uống phần rượu của mình. Mỗi người một suy nghĩ, trôi nổi mông lung hòa quyện cùng men rượu bốc lên. Tới vòng thứ ba thì Trúc cảm thấy hơi ngấm, đầu nàng lâng lâng, nóng bừng.
– Okie! Chuẩn bị trang phục. – Người đàn ông nhìn hai chai rượu lớn cạn sạch trên bàn, gật đầu hài lòng.
Một cô gái khệ nệ ôm một đống quần áo bằng cả hai tay bước vào. Cô ta đặt lên bàn, rồi nhanh chóng lựa ra từng mảnh trang phục.
– Cái này của anh…
– Của chị…
– Cái này của chị.. Ah cái áo đó bị bung nút sau lưng… Không sao đâu chị.
– Anh ơi.. Nhận dùm em.. Cái quần anh xem mặc vừa không? Nếu không vừa thì dùng cái quần của anh cũng được.
– Chị ơi… – Cô ta đưa sang Trúc một bộ đồ lấp lánh.
– Rồi, anh chị thay đồ đi. Cảnh quay này không mặc áo nịt ngực nhé. Anh chị xếp đồ của mình lại. Lát em vào thu lại giữ cho. – Cô ta nói xong đi ra ngoài.
Nhiều tiếng thở dài chán nản vang lên trong phòng. Ai cũng lựa các góc sát tường để thay đồ. Bốn người con gái trong phòng bao gồm cả Trúc tự động túm tụm lại với nhau.
Trúc mím môi cố gắng thay đồ thật nhanh, nàng muốn chuyện này qua càng nhanh càng tốt. Nàng chỉ quan tâm đến số tiền thù lao ba triệu đồng nhận được sau buổi hôm nay.
Trúc đỏ bừng mặt nhìn bộ đồ trên người mình. Một chiếc váy tua tua, không thể ngắn hơn, một chiếc áo yếm chỉ che phía trước, sau lưng hoàn toàn bỏ trống.
– Chuẩn bị cảnh quay… – Giọng nói của người đó hô lên.
Trúc khép nép đứng ép mình sát vào tường, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau. Ánh mắt hau háu của những người đàn ông trước mặt làm nàng khó chịu. Từ các anh kỹ thuật đạo cụ, các bạn diễn và cả ông đạo diễn cũng không tránh được nhìn lướt qua cơ thể lồ lộ của nàng.
– Ngồi xuống đi. Anh này.. Chị kia.. Anh kia .. Hai chị này này… Ừ.. Ngồi cuối phòng… Chị này ngồi lên đùi anh ta… Tay anh vòng qua eo.. Ừ.. Thế…
– Diễn viên chính đâu? – Ông hô lên.
Một cô gái trẻ ăn mặc bốc lửa bước vào. Dáng vóc và gương mặt cô ta làm mọi người chú ý. Cô ta là một hot girl nổi tiếng rất nhiều người hâm mộ.
– Kelly! Em ngồi đây nhé… với anh chàng này… – Ông đạo diễn xởi lởi.
Cô ta ngồi xuống, nét mặt nhăn nhăn khó chịu, không thèm nhìn những người xung quanh một cái. Anh chàng ngồi bên cạnh lúng túng đến mặt mũi đỏ bừng.
– Em chịu khó chút đi. Sẽ nhanh thôi mà…
– Lát cậu ôm eo, quay sang hôn cổ Kelly nhé!…
– Nè… Gỉa bộ thôi nhé! Anh mà dám hôn thiệt, anh chết với tôi đấy. – Cô ta sẵn giọng nói.
Anh chàng nhăn mày khó chịu, không nói gì, chỉ gật gật cho qua chuyện.
– Okie, chuẩn bị nhé. Tự nhiên vào.. Say sưa, ngã ngớn, buông thả thác loạn nhé. – Ông ta nói tiếp.
– Chuẩn bị. Màn 12 Cảnh 1. Diễn…
Ông đạo diễn chỉ đạo liên tục. Cảnh quay không có thu âm, nghe nói là sẽ dùng nhạc ***g vào sau, nên họ vừa diễn vừa nghe ông ta chỉ đạo trực tiếp.
Trúc nhấp nhỏm khó chịu ngồi trên đùi một người bạn diễn. Bàn tay anh ta vuốt ve đùi nàng, đi thẳng vào trong váy. Đôi môi anh ta hôn dọc cổ nàng xuống đến khe ngực, rồi lại quay lên hôn vào môi nàng. Ban đầu chỉ là gỉa bộ, nhưng hơi thở thơm ngát của nàng làm anh ta có vẻ phấn khích hơn. Lưỡi anh ta rụt rè liếm quanh môi nàng. Nàng cắn chặt hàm răng, ngăn anh ta lại. Bàn tay anh ta đang vòng qua eo nàng khẽ mâm mê bầu vú căng tròn của Trúc qua lớp áo. Bàn tay dưới váy miếc nhẹ lên đáy quần lót của Trúc. Đôi mắt anh ta quan sát lấy nàng khẽ nhăn mặt khó chịu, ngay lập tức rụt tay về không dám đi xa hơn.
– Dừng lại… – Giọng Kelly hét lên.
– Cắt.. Cắt..
– Sao vậy em? – Ông đạo diễn nhăn nhó bước tới.
– Anh chàng này hôi quá… Tôi không chịu được. – Cô ta nói.
– Hả? – Ông ta nhìn sang anh chàng đang nghiến răng tức giận bên Kelly.
– Nước hoa.. Cho ít nước hoa đi…
Anh chàng đó mặt mũi đỏ bừng, mặt cúi gằm xuống, cắn răng chịu đựng, ngồi yên để người phụ nữ xịt nước hoa khắp cơ thể.
– Okie, Diễn lại..
– Màn 12 cảnh 1 … Diễn.
________________________
– Ọe… Ọe… Hò..
Bàn tay ấm áp của thầy Trung xoa xoa lưng cho Trúc, nàng cúi gập người nôn mửa liên tục vào gốc cây bên vệ đường. Mùi rượu nồng nặc, mùi nước hoa, mùi ẩm mốc của căn phòng đó làm nàng nôn thốc nôn tháo ngay sau khi bước ra ngoài.
Nàng ngẩng đầu lên, nhận chiếc khăn giấy của thầy đưa sang. Ánh nắng mặt trời chói chang làm hai mắt nàng nheo lại, nước mắt chảy dài xuống mặt.
– Đây là tiền thù lao của em. – Thầy Trung đưa sang cho Trúc một phong bì.
– Dạ, em cảm ơn thầy… – Trúc nhận lấy, cất vào túi xách.
– Mình về thôi. – Ông xoay lưng bước đi.
– Thầy ơi… – Trúc gọi theo.
– Sao em? – Thầy Trung quay lại.
– Em muốn… Em muốn thử.. diễn thời trang. – Trúc nói nhỏ, nhưng ánh mắt nàng lóe lên một tia kiên định.
Thầy Trung nhìn nàng thật sâu, đôi mắt ông thật buồn và thất vọng.
– Em … Em đã quyết định? – Giọng ông khàn đục.
– Dạ. – Trúc mím môi gật đầu.
– Vậy… Tôi chúc em may mắn. Hợp đồng của tôi và em chấm dứt.
Ông thở dài, quay người đi.
– Thầy ơi.. Em.. – Trúc gọi với theo.
Ông không trả lời nàng.Dáng đi của ông thật lạc lõng, cô đơn.
________________________
– Đây là Thanh Trúc, em gái của tôi. Còn đây là chị Yến Vi.
Ông Chen nắm tay Trúc ngồi xuống, giới thiệu với người đàn ông trước mặt.
Trúc trân trối nhìn người đàn ông được gọi là chị Yến Vi. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, mày râu nhẵn nhụi, mắt kẻ đen, má phấn, son hồng, quần trắng tinh, áo von rũ. Trúc không phải chưa thấy người đồng tính, nhưng nàng không ngờ mình sẽ làm việc với một người như vậy. Đột nhiên, lòng bàn tay của Trúc nhột nhột, nàng nhìn qua ông Chen, mắt ông ta nháy nháy liên tục.
– Ah… Em xin lỗi. Em là Thanh Trúc. Rất mong anh… a chị tiếp nhận.
– Ah hemm… ai chứ anh Chen thì Vi tôi nhận. Em bao nhiêu tuổi? – Chị Vi nói giọng ẻo lả pha chút trầm trầm như một người đàn bà lớn tuổi.
– Dạ, em hai mươi. – Trúc nói nhỏ.
– Ừ. Vậy được rồi. Bắt đầu chiều nay, hai giờ rưỡi, em đến đây. Chị xem em có khả năng gì. Chị sẽ nói chuyện cụ thể với em sau.
– Sao ạ? Hai giờ rưỡi? – Trúc sực nhớ chiều nay nàng có lớp.
– Thì sao? Em bận ah! – Chị Vi hỏi giọng hơi lạnh đi.
Ông Chen cũng nhìn sang Trúc dò hỏi.
– Dạ.. Dạ không có. Vậy chiều nay hai giờ rưỡi ah. Em xin phép chị em về. – Trúc mím môi nói.
Vừa ngồi vào xe, ông Chen quay sang Trúc mỉm cười.
– Chị ta vậy đó. Có tật có tài. Lớp người mẫu hàng đầu bây giờ mười người thì có đến ba bốn người xuất thân từ lò đào tạo của chị ta ra. – Ông Chen nói.
– Dạ, em hiểu rồi.
– Tôi phải nói rõ với em thế này. Lò đào tạo của chị Vi, sở dĩ gọi là lò vì nó hoàn toàn tự do. Em thích thì tập, đi diễn, chia tiền tươi theo thỏa thuận trước. Không có ràng buộc. Còn những Cty đào tạo người mẫu khác, tuy có chuyên nghiệp hơn, nhưng họ ràng buộc bằng hợp đồng. An ngủ tập trung, giờ giấc thể dục, làm đẹp, ăn gì, mặc gì hoàn toàn em không có lựa chọn. Ngược lại, chấp nhận như thế thì lại được thù lao cao hơn khá nhiều. Em hiểu chứ? – Ông Chen nói huyên thuyên.
Trúc lẩm nhẩm trong miệng như cố nuốt những lời ông Chen vừa nói. Sau một lúc thông suốt, nàng quay sang nhìn ông Chen mỉm cười.
– Em rất cảm ơn anh đã suy nghĩ dùm em. – Nàng nói thật chân thành.
– Ơn nghĩa gì. Hôn tôi một cái là được rồi. – Ông cười híp mắt, nửa đùa nửa thật.
Trúc mỉm cười, nàng ngã người qua, đặt lên môi ông Chen một nụ hôn. Anh tài xế nhìn qua gương hai mắt tròn lên.
– Ah hem… – Ông Chen cũng bừng tỉnh nhớ ra việc ở đây có người thứ ba.
– Ah.. Cũng gần đến công ty rồi. Em lên phòng bàn công việc với tôi chút nhé. – Ông nói nhỏ chỉ đủ nàng nghe.
– Dạ.. Thôi. Em xin phép về. Để chiều đi tập. – Trúc cúi đầu lí nhí.
Ông nhìn Trúc thoáng thất vọng, rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Nhìn bóng lưng Trúc đi vào bãi gửi xe máy của Cty, chợt ông cảm thấy mình gìa thật rồi.
___________________
Trúc khép nép đi lên cầu thang. Quan cảnh nơi đây khác hẳn buổi sáng. Khắp nơi là người. Những cô gái mảnh khảnh, thon thả, bốc lửa khắp nơi, tụ ba tụ năm trò chuyện ồn ào. Nàng chú ý, điểm chùn của họ là chiều cao, đa số gần tương đương nàng, có một số người còn cao hơn cả nàng. Cả khán phòng chợt im bặt, mọi người đều quay lại nhìn Trúc như đánh gía. Trúc lúng túng, khẽ cúi đầu chào, rồi nhìn xung quanh tìm kiếm chị Vi.
– Bốp… Bốp… Bốp… Tập trung lại đây.
Vi đứng từng xa, vẫy tay kêu Trúc lại. Trúc rụt rè đi đến.
Cả tốp người mẫu nghiệp dư tập hợp rất nhanh và ngay ngắn, điều này có lẽ hình thành do sự nghiêm khắc thường ngày của Vi.
Trúc hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Nàng ngẩn đầu lên. Trước mặt Trúc và Vi có hơn ba mươi người, hơn ba mươi cặp mắt dò xét nhìn nàng. Trúc chỉ cố gắng đặt lên môi mình một nụ cười thân thiện nhất có thể.
– Đây là Thanh Trúc. Từ hôm nay sẽ là chị em của chúng ta. Các chị tới trước nhớ chỉ bảo dạy dỗ đàng hoàng có chừng mực nhé. – Câu cuối Vi gằng giọng như đe dọa.
Vi quay lại nhìn Trúc rồi thoáng nhăn mặt.
– Em lại góc kia. Lựa cho mình một đôi giày cao gót một tất. Rồi quay lại đây.
Trúc gật đầu không nói gì. Nàng đi lại góc đó.
Âm nhạc bắt đầu nổi lên. Mọi người bên này bắt đầu tập đi trên sàn gỗ có vạch kẽ. Trúc đoán đó là mô phỏng lối đi trên sàn diễn. Vi ngồi bẹp xuống sàn, mắt nhìn chăm chăm bước chân của từng người đi diễu hàng ngang qua, tay chị ta nhịp nhịp trên đùi như bắt nhịp của nhạc.
– Ngưng. Hôm nay cô sao vậy, thèm trai ah! Chân không khép lại được ah?
Giọng Vi chua lét như me xanh, lanh lảnh vang cả khán phòng. Mọi người cười ồ lên, cô gái bị Vi nói, mặt đỏ tới mang tai.
– Nè… Lựa giày đi chứ. Chị Vi la bây giờ.
Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Trúc. Nàng bừng tỉnh quay lại, bắt gặp một cô gái khá xinh đang mỉm cười với nàng. Đôi mắt cô ta thoáng ngạc nhiên khi nhìn rõ khuôn mặt hoàn mỹ của Trúc.
– Cảm ơn …bạn. – Trúc lí nhí.
Cô ta mỉm cười không nói gì, cúi xuống loay hoay thử giày, rồi đứng lên đi qua đi lại, rồi lại thử đôi mới. Trúc cũng chọn lấy một đôi nhìn còn khá mới, nàng mang thử vào, tay vịnh vào tường đứng lên thử. Dù Trúc chưa bao giờ mang giày cao thế này, chính xác là nàng không cần giày cao gót, nhưng nàng khá hài lòng với đôi giày này.
– Không nên mang giày mới, da cứng sẽ rất đau chân đấy. – Cô gái bên cạnh nhắc nhở.
Trúc hiểu ý cô ta, quay sang nhìn cảm kích. Nàng đang định lựa giày khác thì tiếng Vi đã vang lên:
– Này… Hai em bên kia, lâu quá vậy!
Trúc cười khổ, đành sử dụng đôi giày đang mang, đi đến. Những cô gái kia đang tập, nhìn sang Trúc với đôi giày mới, ánh mắt lóe lên nhiều cảm xúc khác nhau, thương hại, hả hê. Ai trong các cô cũng trải qua giai đoạn đau khổ này.
– Lại đây. Trúc… Duyên.
Trúc nhìn sang cô gái bên cạnh bắt gặp cô ta cũng đang nhìn mình. Chưa có cơ hội giới thiệu với nhau, nhưng Vi vừa thay họ làm điều đó.
– Duyên, hôm nay bữa thứ mấy rồi? Sao không tự mua giày đi? Còn Trúc, sau hôm nay em nên mua một đôi giày một tất, gót nhỏ để tập đi trước. Tủ giày đằng kia chủ yếu là tập cho người đã qua bước cơ bản, làm quen với các loại đế khác nhau. – Vi nói hối hả không kịp lấy hơi.
– Đây… Duyên đi trước cho Trúc xem đi! – Vi chỉ vào vạch sơn đỏ dưới sàn nhà.
Duyên đi đến đầu vạch sơn, hít một hơi sâu. Chân bắt đầu bước đi khá uyển chuyển, cả hai chân đều dẫm lên đúng trên vạch.
– Thẳng lưng lên, đầu ngẩng cao! … Đứa vào vô kia lấy chị tô nước coi! – Vi la lên.
Một cô gái nhăn nhó bước về hướng nhà vệ sinh. Hai phút sau, cô ta cẩn thận mang về một tô nước đầy vun, miệng nhếch lên cười hả hê. Duyên nhăn nhó nhận tô nước rồi từ từ đặt lên đầu mình, vẻ mặt cô căng thẳng thấy rõ, chân bước trên vạch, nhưng không thể nhìn xuống.
Trúc tròn mắt nhìn hành động của Duyên, nàng nhớ đến trò chơi đi cầu khỉ của mình lúc nhỏ. Nhưng không phải tô nước, mà là trái ổi, khi thì vú sữa, trái nào đó phải thật tròn. Trúc thầm nghĩ, độ khó của trò chơi tuổi thơ của mình phải hơn xa bài tập này.
– Qua vạch bên kia đi tiếp đi. Tới phiên Trúc. – Tiếng chị Vi vang lên.
Trúc hít một hơi thật sâu đi đến đầu vạch. Nàng tập trung thật tốt, tránh những ánh mắt soi mói bên kia nhìn sang. Hai tay nàng nhẹ nhàng đón tô nước từ tay Duyên, đặt lên đầu mình. Nàng bắt đầu bước đi, chậm chậm, rồi nhanh dần trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người bao gồm cả chị Vi.
– Tốt lắm. Lưng thẳng, đầu thẳng, hông đánh tốt. Nhưng sao hai bàn chân em cứ bẹt ra hai bên thế? Có phải đi cầu khỉ đâu? Đi lại, mũi chân thẳng về phía trước.
Lời nói của chị Vi làm mọi người cười ầm lên. Trúc hơi ngượng, nhưng chị ta nói đúng, nàng quả thật vừa đi qua cầu khỉ.
Lần thứ hai đi lại, Trúc mới cảm nhận được cái khó khi hai mũi chân hướng về phía trước, thăng bằng cơ thể mình khó hơn nhiều.
– Ah.. – Tay Trúc vội đưa lên chụp chiếc tô vừa chao qua, nước tưới ướt cả mảng áo sau lưng.
Vài tiếng cười đơn lẻ vang lên. Trúc không lưu tâm, nàng tiếp tục đi hết vạch.
– Em có tư chất rất tốt. Cần tập luyện thêm nhiều. Bí quyết để thăng bằng trên sàn catwalk là hai bắp đùi, chân này đưa lên thì chân nọ phải nối tiếp liên tục sẽ tạo thành lực cân bằng hai bên. Em hiểu chứ? – Vi nói.
___________________
– Ah… Nhẹ tay… Em đau quá…
Trúc la lên đau đớn, nước mắt trào ra. Hai bàn tay Bắc đang xoa bóp hai bàn chân phồng rộp của nàng. Anh đau xót nhìn người yêu mình đau đớn vì tập luyện sau ngày đầu tiên. Anh cúi xuống hôn lên chân nàng, mùi dầu xanh xông vào mũi, làm hai mắt anh ươn ướt.
– Em làm được không? Hay nghỉ đi nhé. – Bắc nói.
– Được chứ! Ngày đầu tiên em chưa quen thôi. Chị Vi khen em tiến bộ nhanh đó. – Trúc mỉm cười nhìn anh.
– Chị Vi là ai? – Anh hỏi.
- Ah… Hi hi… Anh không nghĩ ra được đâu. Chị Vi là… – Trúc ngồi dậy nói nhỏ vào tai anh, xong che miệng cười.
– Ah… Ghê vậy. – Bắc rùng mình.
– Ghê gì. Em thấy như vậy có khi càng tốt. Còn hơn gặp một người đàn ông chân chính, anh không sợ người ta dụ em mất ah? – Trúc lém lỉm trêu anh.
– Còn khuya. Anh không sợ. Trái tim của em, anh còn giữ đây. Em không đi đâu thoát khỏi anh đâu. Tin không? – Bắc ưỡn ngực, hai mắt cố tình trợn to lên.
– Em không tin. – Trúc bắt chước anh.
– Vậy ah?.. Vậy anh sẽ làm cho em tin.. tin đến năn nỉ anh thì thôi. – Anh hét lên, lao vào vật nàng xuống hôn ngấu nghiến.
– Ha .. Anh.. Đừng.. Anh ăn gian… Anh dùng sức… này… chứ… Anh… Ưm..
Trúc kêu ré lên vang cả phòng.
________________________
“Hai đùi… tạo thăng bằng…bước đi…”
Trúc chống cằm nằm sấp trên giường, hai ngón tay điểm lên ngực Bắc, diễn tả như hai chân đang bước đi. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, rồi rón rén ngồi dậy, cơ thể nàng không mảnh vải che thân. Bắc vẫn thở đều đều không hay biết gì.
Nàng mở máy tính Bắc lên. Vào trang Youtube, tìm từ khóa “Fashion catwalk “. Kết quả ra hơn 10 ngàn video. Trúc say mê nhìn những bước chân điêu luyện của những người mẫu nổi tiếng trên thế giới. Nhưng nàng nhìn kỹ, nhận ra một điểm khác với những điều nàng được học. Hai bàn chân họ không đi trên một đường thẳng, mà là bước hẳn chéo qua nhau tạo thành đường zic zắc. Đôi thân thon dài cắt kéo làm cho cơ hông đánh càng nhiều hơn, nhìn từ phía sau, cặp mông căng lên nhúng nhảy thiêu đốt mọi ánh mắt đàn ông. Trúc mím môi suy nghĩ. Nàng tin mình có thể làm được điều này.
Nàng khoác lên người chiếc áo choàng tắm, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Trúc rón rén đi lên lầu thượng. Nàng khẽ mở khóa, bước ra ngoài. Trên này có một khoảng mái nhỏ thường chỉ dùng để phơi quần áo.
Trúc mừng rỡ thấy giữa mái tầng thượng có một đường nứt xi măng chạy dọc ngang hết mái nhà.
Nàng đi lại một đầu. Nhắm mắt lại tập trung nhớ lại những hình ảnh vừa xem trên máy tính. Nàng chậm rãi bước đi từng bước.
– Hơ..
Trúc suýt té bổ nhào vì, hai chân nàng vướn vào nhau. Nàng bần thần suy nghĩ, cố tìm ra lý do, rồi quay lại chỗ cũ, thử tiếp. Mắt nàng nhìn xuống hai đùi mình, thật khó thấy khi có chiếc áo choàng phủ lên. Trúc mím môi nhìn quanh, trời đã khá khuya, đèn hàng xóm tắt tối đen. Nàng hít một hơi, rồi quyết định cởi bỏ chiếc áo choàng, nàng muốn thấy rõ hoạt động của hai chân mình.
Bầu trời đêm lạnh dần, trên nóc nhà của anh, Trúc trần truồng tập luyện, không ai hay biết. Thân thể nàng bóng loáng mồ hôi, bước chân thành thục nhanh dần lên, nàng bắt đầu cảm nhận sự cân bằng trong các bước chân cắt kéo. Mặt nàng đỏ hồng vì mệt, cơ hông mỏi rã rời, nhưng hai mắt nàng sáng lên niềm khao khát mãnh liệt.
____________________
– Bốp… Bốp… Tập trung…
Trúc bỏ ngang bài tập, sánh vai cùng Duyên xếp vào cuối hàng.
Hai tuần qua, nàng đi tập luyện thường xuyên, không bỏ một buổi nào. Trúc được hướng dẫn đủ thứ từ catwalk, tạo dáng, xoay người, đá chân, kết hợp bạn diễn nam nữ… Tốc độ tiến bộ của nàng được gọi là thần tốc, trong hai tuần nàng đã nắm vững cơ bản của người khác học trong hai tháng. Tuy nhiên, nàng không dám nói với chị Vi về những bước đi do tự mình mày mò học hỏi từ Internet và vẫn luyện tập hàng đêm trên tầng thượng. Vì nàng thật sự chưa đủ tự tin và biểu hiện nghiêm khắc của Vi luôn làm nàng e ngại. Trúc bắt đầu quen biết mọi người, họ chỉ nói chuyện xã giao với nàng, duy chỉ có Duyên là khá thân với nàng.
Duyên rất hay tâm sự với nàng. Hoàn cảnh của Duyên còn khó khăn hơn Trúc nhiều. Duyên sinh ra ở Sài Gòn. Khi nàng tám tuổi, ba nàng rước một phụ nữ khác về nhà, đuổi ba mẹ con nàng ra đường. Mẹ nàng đành mang chị em Duyên về Long An sống nhờ ông bà ngoại. Từ nhỏ cô phải đi theo gánh bánh canh của mẹ rong rủi khắp nơi. Mười bảy tuổi cô kiên quyết bỏ học, đi bán hàng phụ giúp gia đình. Xunh quanh cô có rất nhiều chàng trai đeo đuổi, tuy chưa nhận lời ai. Nhưng cô đã nhận ra mình có nhan sắc. Nên quyết định thời gian rảnh đi đến đây tìm kiếm cơ may đổi đời.
Chị Vi đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn, khá điển trai, miệng mỉm cười thân thiện. Chị em trong hàng bắy đầu xôn xao rì rầm bàn tán, họ dường như rất phấn khích vì chuyện gì đấy.
– Hôm nay tôi muốn tổ chức một đợt kiểm tra. Có sự hiện diện của anh Phát, chắc ai cũng biết rồi. Anh Phát sẽ lựa chọn ra vài người để biểu diễn bộ sưu tập của mình. Show Thời trang Hè Vàng lần thứ 6 sẽ diễn ra đầu tháng 9 này. Đây là một cơ hội cho các em. Cố gắng lên. – Vi nói.
Mọi người ngồi xuống sàn gỗ, rì rầm bàn tán với nhau. Người đàn ông đó rút trong túi áo ra một đĩa nhạc đưa cho chị Vi. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế, không nói gì chỉ mỉm cười nhìn quanh. Ánh mắt anh ta chợt dừng lại chú ý về cuối khán phòng, nơi Trúc và Duyên ngồi. Trúc đang nói chuyện với Duyên không hề biết nhân vật chính hôm nay vừa để ý đến mình.
– Trời ơi… Giải Thiết kế danh gía nhất mà Trúc cũng không biết sao? Vậy mà cũng đi làm người mẫu được sao trời? – Duyên che miệng nói nhỏ.
– Hi hi.. Không biết thiệt mà. Còn Hè Vàng gì đó là sao nhỉ? – Trúc hỏi nhỏ.
– Bó tay rồi đó. Không xem tivi ah? Là show thời trang của Đài truyền hình tổ chức. Truyền hình trực tiếp đó. Mỗi lần đều có hơn 10 bộ sưu tập của những nhà thiết kế nổi tiếng nhất. Hội tụ cả trăm người mẫu nổi tiếng nhất. Vụ này sẽ cạnh tranh tóe lửa chứ chẳng chơi đâu! – Hai mắt Duyên sáng lên như sắp được xem trò vui, rồi chợt ảm đạm đi. – Người ta cạnh tranh thôi, tới bao giờ đến phiên chị em mình chứ!
– Bình thường chọn người mẫu đều như thế này ah? – Trúc hỏi tiếp.
– Không, chỉ những người mẫu nghiệp dư, làm nền như chúng ta thôi. Những người mẫu chuyên nghiệp thì tiếp xúc đơn lẻ. – Duyên kiên nhẫn giải thích.
– Này… Nếu người mẫu nghiệp dư… như mình mà được chọn thì thù lao khoản bao nhiêu một show diễn? Phần của chị Vi tính như thế nào? – Trúc hồi hộp hỏi.
– Tui khác gì Trúc đâu. Chưa được đi bao giờ mà! – Duyên chán nản nói. – Nhưng nghe lỏm mấy chị khác đi diễn thì thù lao một show khoảng hai triệu, chia cho chị Vi phân nửa.
Trúc há hốc không nói gì. Chỉ hai triệu thôi sao, mà còn bị chia nửa. Lâu lâu may mắn lắm mới được chọn đi diễn. Vậy tại sao ai cũng tranh nhau mà làm nhỉ? Nàng đang tính hỏi điều thắc mắc của mình thì Duyên nói tiếp:
– Khó hiểu hen! Chẳng có bao nhiêu tiền mà ai cũng cắm đầu vào! Biết tại sao không?
Trúc lắc đầu nguầy nguậy.
– Vì giữa tép riu và tôm hùm là khoảng cách rất lớn. Khi người mẫu được xem là siêu mẫu, là vedette của show diễn, thù lao nghe nói có thể đến hàng trăm triệu một lần xuất hiện. – Duyên hả hê nhìn đôi mắt trợn tròn của Trúc – Đó chỉ là chính thức, còn chưa kể bao nhiêu chuyện ngoài lề như tham dự sự kiện, ăn uống thỏa thích còn cầm phong bì vài ngàn đô mang về, hợp đồng quảng cáo vài trăm, đến tỷ đồng, đại gia bao quanh, hột xoàn, xe hơi làm quà tặng… Thế đấy.
Trúc bần thần cả người. Sự khác biệt giữa người mẫu nghiệp dư và siêu mẫu quá lớn, như con suối nhỏ và đại dương. Một bên tiền đếm không hết, một bên thì chỉ được cái mác, túi rỗng bèo nhèo không đủ tiền son phấn.
Bản thân Trúc còn chưa được xem là người mẫu nghiệp dư. Nàng phải làm gì đây?
– Bốp bốp… Xếp hàng vô…
Tiếng nhạc nổi lên xen lẫn tiếng hét của Vi, làm Trúc bừng tỉnh. Nàng đứng dậy đứng cuối hàng cùng với Duyên.
Từng người một sãi bước trên sàn gỗ, cố gắng bắt nhịp tốt nhất, từng động tác xoay người, đá chân đều được tính toán để tạo ấn tượng tốt nhất với anh chàng thiết kế trẻ. Anh ta chỉ gật gù, hỏi nhỏ Vi, rồi ghi xuống tờ giấy đặt trên đùi.
Hàng người đi qua lần lượt, bài hát trong đĩa cũng lặp lại tới lần thứ ba. Trước mặt Trúc còn đúng một người, chính là Duyên, nàng hồi hộp bồn chồn, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Duyên vừa đi xong, bước về hướng đám chị em tụ lại đứng sau lưng hai chiếc ghế của chị Vi và Phát, đôi mắt nàng nhìn Trúc như cổ vũ.
Phát hơi nheo mắt, anh ta đang thầm đánh gía Trúc. Cô gái này thật đẹp, dù ăn mặc đơn giản, nhưng không giấu được dáng người tuyệt đẹp. Trúc hít sâu một hơi, chân vừa nhóm lên thì đột nhiên tiếng nhạc tắt ngóm.
– Ha ha.. Hi hi.. – Các cô kia bật cười nghiêng ngã.
– Im lặng. Cười gì hả? – Vi tức giận đứng bật dậy hét lên.
– Chắc đĩa hư. Để tôi xem thế nào. – Vi quay lại nói với Phát.
Trúc lúng túng đứng tại chỗ, hai tay đan xoắn vào nhau.
– Tôi xin lỗi. Không phải đĩa hư. Mà là máy hư. – Vi nói với Phát, rồi áy náy nhìn sang Trúc.
– Đáng tiếc. – Phát chắc lưỡi đứng lên.
Cả đám chị em bên kia, ngoại trừ Duyên, đều biểu hiện hả hê ra mặt vì loại được một đối thủ mạnh.
Trúc bần thần, nước mắt lưng tròng, ngay cả ông trời cũng không ủng hộ nàng, đầu nàng cúi thấp, nước mắt rơi xuống từng giọt.
– Không, Trúc. Cố gắng lên. Cần gì nhạc chứ!
Đột nhiên, Duyên hét lên vang vọng cả phòng. Sau lưng nàng nhiều người bật cười, catwalk mà không có nhạc ư, vậy thì chẳng khác gì múa lân mà không có trống.
Trúc bừng tỉnh. Phải, không có nhạc thì sao chứ? Nàng sẽ tạo ra âm nhạc bằng đôi chân của mình. Trúc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Nàng tưởng tượng mình đang bước đi trên sân thượng nhà anh, một người một bóng, toàn thân lõa lồ, không gì e ngại, tự do phóng khoáng.
Chân nàng nâng lên bắt đầu bước. Hai chân loang loáng thật nhanh, nhưng điểm nhịp theo một tiết tấu nào đấy.
Vi há hốc nhìn Trúc, bước đi điêu luyện này của lò mình đào tạo ra sao? Không.
Đôi chân như cắt kéo của Trúc, kéo cả cơ thể nàng uyển chuyển như không xương. Trúc mở mắt ra, trong mắt nàng một sự tự tin vô hạn. Mọi người trước mắt thật nhỏ bé, như những đứa trẻ ngơ ngác hâm mộ trước một nhan sắc trưởng thành thật thụ.
Đám đông chị em tự động tách ra hai bên, nhường đường cho Trúc bước xuyên qua.
Mũi chân nàng khẽ điểm xuống sàn, một tư thế xoay người tuyệt đẹp, kết thúc phần diễn của mình một cách hoàn hảo nhất.
– Hay… Bốp.. Bốp..
Tiếng vỗ tay của Phát vang lên, đánh thức mọi người.

Back to posts
Comments:

Post a comment

• Ảnh sex gái hàn
• Truyện sex full
• Truyện tranh sex
• Tư vấn giới tính...
• Ảnh sex - 2
• Ảnh sex ola - 2
• Hình girl xinh
• Girl xinh miễn chê
• Ảnh sex nét căng
• Phim sex full
• Tuyển tập girl xinh châu Á
• Kho 18500 phim sex mp4 chất lượng cao
• Kho 22780 phim sex mp4 chất lượng cao
• Phim xem là phê



Đang xem mục này : 1
Hôm nay : 65
Tổng cộng : 38864